Sennen Joyuu
Millennium Actress, Chiyoko Millennial Actress, Sennen Joyuu Chiyoko
Chờ đợi ai đó suốt cả cuộc đời ư? Đuổi theo một bóng hình cho tới tận lúc chết ư? Bao nhiêu người trong chúng ta lựa chọn như vậy? Bao nhiêu người lựa chọn như Chiyoko? “Vai diễn ngàn năm” là một câu chuyện dài, nó được đo không phải bằng vài năm vài tháng mà bằng cả một đời người-cuộc đời lạ lùng của một người con gái cứ đau đáu đợi chờ, tìm kiếm lại một bóng hình mà mình đã trót yêu từ khi còn là thiếu nữ. Cô lao vào điện ảnh để có thể đi khắp nơi, tìm đến mỏi mắt một người con trai mà thậm chí cô còn chưa nhìn rõ mặt. Cuộc đời của cô là vòng xoay quanh những vai diễn tuyệt vời mà điều lạ lùng là tất cả những vai diễn đó đều là hành trình tìm kiếm, đấu tranh để tìm thấy một người. _ Có phải đó là chìa khóa giữ điều một thứ gì đó rất quan trọng không ạ? _Điều quan trọng nhất. Chiếc chìa khóa mà người họa sĩ để lại cho cô gái Chiyoko bé nhỏ trở thành biểu tượng cho sự đợi chờ, niềm hy vọng suốt cả cuộc đời cô gái. Chiếc chìa khóa mong manh và nhỏ nhoi nhưng đã đem đến một nguồn sức mạnh tưởng chừng như không thể dập tắt được. Nó ở bên Chiyoko, đi theo cô qua lần lượt tất cả những vai diễn để đời, đi bên cô qua những lúc cháy lên hy vọng hay thất vọng tột cùng, đi với cô để nhắc nhở cô không bao giờ nguôi quên một con người, một bóng hình, một thứ tình yêu trong sáng, đơn sơ và mong manh đã một lần đến giữa cuộc đời cô. Một nàng công chúa băng qua giữa vòng vây của kẻ thù, một geisha bị đánh đập tàn nhẫn, một cô gái hồn nhiên bị tra tấn và nhốt vào ngục tối, một phi hành gia đơn độc trên chiếc phi thuyền lao vút vào không gian…Chiyoko đã sống rất nhiều cuộc sống khác nhau, cuộc sống ấy có thể đã trôi qua cách đây mấy ngàn năm hay trong tương lai của cả chục ngàn năm nữa. Nhưng dù cho cuộc đời ấy có khác nhau như thế nào, thiên biến vạn hóa như thế nào thì mục đích sống chỉ có một: tìm kiếm, tìm kiếm và tìm kiếm đến không mỏi mệt. Có người cho rằng Chiyoko là một cô gái ngây thơ, phí hoài cuộc đời để chạy theo một bóng hình không có thực. Tôi không muốn nói Chiyoko đúng hay sai, tôi chỉ muốn nói về sự lựa chọn ấy theo quan điểm của mình. Chiyoko đã tìm kiếm và đợi chờ suốt cả một đời mình, từ khi còn là một thiếu nữ bé nhỏ 16 tuổi đến khi trút hơi thở cuối cùng với đời. Vì sao? Vì cô muốn trả lại chiếc chìa khóa mà người họa sĩ đã trao cho cô chăng? Đi theo suốt bộ phim, người ta vẫn không thể biết được chiếc chìa khóa ấy mở ta điều gì. Nhưng chính vì như vậy, người ta lại hiểu hơn sức mạnh nó đem lại cho Chiyoko. Chiếc chìa khóa giản đơn ấy không chỉ để mở một ổ khóa thông thường, nó nắm giữ “điều quan trọng nhất” và cả cuộc đời Chiyoko là để tìm thấy điều quan trọng nhất ấy-điều mà câu nói cuối cùng hiện lên trên màn ảnh đã nói với chúng ta “Sứ mệnh tìm kiếm người cô yêu thực sự”. Chiyoko có phí hoài cuộc đời mình không? Tôi cũng không nói có hay không, điều đó do bạn tự có quan điểm của riêng mình khi xem xong bộ phim này. Chỉ nghĩ một điều ngược lại: nếu như không một lần gặp gỡ người con trai ấy, không một lần cảm thấy tình yêu thực sự duy nhất trong đời, tìm kiếm đến không mỏi mệt điều cô giữ mãi trong tim, thì rất có thể, cô cũng như những lời mẹ cô nói, như hết thảy các cô gái khác trong cuộc chiến tranh ngày ấy: thừa kế của tiệm, lấy một ông chồng và sinh những đứa con, sống như vậy cho đến lúc chết. Không, Chiyoko đã không làm như vậy, cô chọn cho mình một cuộc sống khác hơn, “dài” hơn và nhiều sóng gió hơn, nhưng cô được sống như chính cô muốn. Trong cuộc đời này, còn niềm hạnh phúc nào hơn hạnh phúc ấy? Chiyoko giữ chiếc chìa khóa bên mình không phải chỉ để trả lại cho chủ nhân của nó, cũng không phải chỉ để gặp lại người họa sĩ ấy, cô giữ nó bên mình vì cô muốn gặp lại người duy nhất cô yêu trong cuộc sống này, và cũng để tìm thấy người cô yêu thực sự. Đến ngay cả khi trút hơi thở cuối cùng, chiếc chìa khóa lại trở về bên cô, theo cô sang một thế giới khác, nơi mà có lẽ, tôi tin, cô lại tiếp tục tìm kiếm đến không mỏi mệt điều mà cô đã kiên định lựa chọn. Điều đó đúng hay sai? Xin đừng vội vàng kết luận.